- Các ngươi muốn đi đâu? - Tác Ma chậm rãi nói. Trong ánh mắt của hắn xuất hiện một sự trào
phúng.
Hai mắt Hạ Nhất Minh lóe lên tinh quang. Đại khảm đao sau lưng hắn phóng lên, chân khí lưu chuyển khiến cho nó tỏa ra
ánh sáng chói mắt. Mặc dù hắn biết biện pháp tốt nhất chính là dùng tốc độ thật nhanh rời khỏi đây. Nhưng đối diện với
Tác Qua và Hồng Lang Vương trong lúc bọn chúng không có ý chạy trốn...
Cơ hội thế này mà bỏ lỡ thì biết đến bao giờ mới có được lần thứ hai. Hạ Nhất Minh biết rõ ở lại sẽ gặp phải nguy hiểm
nhưng hắn vẫn ngoan cố. Ba người một lang yên lặng nhìn nhau. Bọn họ đều không nói gì nhưng đối với bản thân luôn có sự
tin tưởng. Chân khí khổng lồ di chuyển mạnh mẽ trong cơ thể Hạ Nhất Minh. Mấy tháng trước hắn còn chưa đạt trình độ
này, nhưng qua mấy tháng đuổi giết đã có sự tiến bộ. Nếu cho hắn đủ thời gian ngưng tụ chân khí, có thể đem lực ngũ
hành hợp nhất trong cơ thể thi triển ra một kích chắc chắn sẽ khiến người ta phải sợ hãi.
Sau một lúc, ngũ hành chân khí lưu chuyển gần tới đỉnh phong, Hạ Nhất Minh chợt cảm thấy tò mò liền trầm giọng nói:
- Tác Qua! Ngươi dùng trăm phương ngàn kế dẫn dụ bọn ta vào đây để làm gì?
- Nơi này chính là nhà của Hồng Lang Vương. - Tác Qua mĩm cười nói. Lúc này, trong mắt của hắn nồng đậm sát ý.
Nhìn quanh, Hạ Nhất Minh chợt hỏi:
- Nơi này là nhà của Hồng Lang Vương thì thật là quá tốt.
Tác Qua ngẩn người hỏi:
- Tốt gì?
- Quê hương của chúng ta có câu: "Sinh ở nơi nào thì chết lại về nơi đó". Mai táng hai vị ở đây đúng là quá hợp lý.
Hạ Nhất Minh vừa nói dứt, trong không khí những âm thanh bạo liệt nổ ra liên tiếp. Cổ tay hắn chuyển động một cái nhất
thời đại khảm đao bay vòng trở lại, trên thân đao tỏa ra hào quang mạnh mẽ. Trong cơ thể hắn, ngũ hành chân khí đã hoàn
toàn hợp nhất. Khai Sơn tam thập lục thức, thức thứ hai mươi hai chính thức được thi triển.
Áp lực trong không khí gia tăng gấp bội, cho dù là Tác Qua hay Hồng Lang Vương cũng đều cảm ứng được một sự trói buộc
mạnh mẽ. Bọn họ có cảm giác như có một bàn tay lớn đang tóm chặc lấy thân mình. Không chỉ trong không khí mà ngay cả
dưới mặt đất cũng thế. Bàn chân Hồng Lang Vương khẽ nhúc nhích nhưng cũng không thể dễ dàng chui vào lòng đất. Lúc
trước, khi Xà Nho cùng với quái xà Thạch Vương đối mặt với một chiêu bất thình lình đó cũng rơi vào tình cảnh kinh
hoàng, cuối cùng phải chết dưới chiêu này.
Ánh mắt Tác Qua và Hồng Lang Vương nhất thời biến sắc. Bọn họ cùng với Hạ Nhất Minh bám đuổi nhau đã lâu nên hiểu rất
rõ thực lực của đối phương. Chỉ có điều, bọn chúng lại không thể ngờ được Hạ Nhất Minh lại có được một chiến kỹ mạnh
như vậy khi chưa đạt tới trạng thái tam hoa tụ đỉnh. Loại chiến kỹ nghịch thiên như thế này, nếu truyền ra bên ngoài có
thể khiến cho vô số người phải điên cuồng tranh đoạt. Nhưng hắn không biết rằng Khai Sơn tam thập lục thức mặc dù rất
mạnh nhưng không cũng chưa đến nỗi như thế. Nếu Hạ Nhất Minh không hợp nhất được ngũ hành thì không thể đạt được hiệu
quả như thế. Có thể thấy được bằng mắt thường không gian xung quanh Hạ Nhất Minh đột nhiên xuất hiện áp lực rất mạnh,
kèm theo đao mang lấp lóe vọt tới trước mặt hai người Tác Qua, chực chém bọn chúng ra thành hai đoạn.
Đúng lúc đó, Hồng Lang Vương lại há to cái miệng đỏ lờm, phun ra một cái cột lửa. Đó hoàn toàn không phải hỏa cầu như
bình thường mà là một cột lửa thẳng tắp. Độ ấm trong không khí tăng lên rất nhanh, trong chớp mắt đã có thể nướng chín
cả một người bình thường. Nét mặt bình tĩnh của Hạ Nhất Minh hơi biến sắc. Đối mặt với cây cột lửa khủng bố, hắn chợt
cảm thấy sợ hãi. Trong lòng, hắn hoàn toàn tự tin chỉ cần một đoạn đao trong tay cũng có thể chém Tác Qua và Hồng Lang
Vương thành hai mãnh, nhưng đồng dạng nếu để trụ lửa lướt qua thì mình cũng biến đến một nơi nào đó.
Uy lực của hỏa trụ đã vượt qua khỏi sự tưởng tượng của hắn. Thậm chí, hắn còn có một loại dự cảm đó là sau khi mình dồn
hết sức, rồi rơi vào hỏa trụ thì chỉ có một con đường chết mà thôi. Những suy nghĩ như tia chớp hiện ra trong đầu hắn.
Ngay sau đó chiêu thức vẫn không hề dừng lại đẩy thẳng về phía trước.
Một đao của Hạ Nhất Minh vọt thẳng tới hỏa trụ, va chạm với nó. Luồng hơi nóng khủng khiếp xung quanh người Hạ Nhất
Minh nhanh chóng lùi ra xa. Dưới một kích hợp nhất ngũ hành như vậy cho dù là linh thú thổ tức cũng chỉ có thể cúi
đầu.
"Phá"
Cùng với tiếng hét lớn của Hạ Nhất Minh, đao khí liền tỏa ra từ mũi đao phá tan hỏa trụ, lao thẳng đến Tác Qua và Hồng
Lang Vương. Hai mắt cua Tác Qua đỏ như máu, hắn cũng huýt một tiếng sáo dài, đôi tay vươn ra lợi dụng bộ vuốt sói chặn
lại đám đao mang đang vọt tới. Một tiếng rên thống khổ vang lên trong thông đạo, cương trảo bị đao mang lướt qua giống
như một con dao sắc lướt qua miếng đậu, cắt ra thành hai đoạn. Cùng lúc đó, Tác Qua nhanh chóng giơ bàn tay, máu tươi
lập tức phun ra như suối. Nhưng chỉ trong nháy mắt, hắn đã sử dụng chân khí cầm máu.
Đao mang tiếp tục đi tới chặt đứt một bộ móng khác của Tác Qua. Ngay lúc đó, Tác Qua kịp rụt tay lại, tránh được bị
chặt đứt cả hai. Tuy nhiên, một đao này uy lực vẫn không hề giảm, tiếp tục đi tới chém vào đầu của Hồng Lang Vương.
Tiếng kim loại giao nhau vang lên, thân thể Hồng Lang Vương chao đảo một chút rồi co quắp, ngã xuống. Trên trán nó xuất
hiện một vết thuơng rất to, máu tươi chảy ròng ròng. Hạ Nhất Minh đảo ngược đại đao, mũi đao cắm xuống đất. Hai bên
đứng nhìn nhau trong mắt tràn đầy cừu hận.
Hạ Nhất Minh thừa hiểu, mình cố sức huy động lực lượng toàn thân làm sao đối phương lại không rơi vào cảnh như thế cơ
chứ? Còn cái hỏa trụ có lẽ cũng là chiến kỹ mạnh nhất sau khi người và lang hợp nhất. Chỉ có điều tốc độ của hỏa trụ
rất nhanh nhưng phạm vi công kích lại không rộng. Nếu không phải đứng trong một cái thông đạo như thế này thì không hề
có gì uy hiếp. Hơn nữa, phóng thích hỏa trụ cũng giống như một chiêu ngũ hành hợp nhất cần thời gian tích súc lực
lượng. Vì thế mà trước đây bọn chúng mới không để lộ ra chiêu đó. Nếu không phải Hạ Nhất Minh cũng có tuyệt chiêu thì
chỉ sợ bây giờ đang vô cùng khốn đốn.
Thân thể hơi lung lay một chút, Hạ Nhất Minh mới có thể đứng vững. Đối mặt với một cặp người và lang cũng rơi vào tình
trạng sức cùng lực kiệt, cả hai bên đều mất đi năng lực hành động trong khoảng thời gian ngắn. Trong bọn chúng chỉ thay
có sự oán độc kèm theo một chút sợ hãi không lời. Dưới sự công kích của hỏa trụ mà Hạ Nhất Minh còn dám lấy cứng chọi
cứng, sau đó hoàn toàn áp chế bọn họ. Sau lần giao phong này, một người và một lang chẳng còn chút nào tin tưởng bằng
vào lực lượng của chính mình đánh chết Hạ Nhất Minh.
Hồng Lang Vương cố gắng đứng dậy. Ánh mắt Tác Qua và nó nhìn Bách Linh Bát có vẻ sợ hãi. Sở dĩ bọn chúng dám xuất hiện
là vì tin tưởng rằng hỏa trụ đủ sức đối phó với hai người này. Chẳng ngờ rằng chưa cần tới Bách Linh Bát ra tay, chỉ
một mình Hạ Nhất Minh cũng đã phá được tuyệt chiêu của bọn họ. Nếu giờ phút này, Bách Linh Bát mà ra tay, bọn họ chết
là cái chắc. Tuy nhiên, ngoài ý liệu của bọn họ chính là Bách Linh Bát vẫn đứng yên tại chỗ, lạnh lùng nhìn không hề có
ý định ra tay.
- Đầu sói cứng thật. - Hạ Nhất Minh thầm than trong lòng.
Hắn biết, hôm nay đã mất đi cơ hội tốt nhất. Trong lòng cũng có chút tiếc nuối do dùng chỉ một phần của đại khảm đao
nên không thể phát huy được một trăm phần trăm uy lực của chiêu thức. Tất cả thiên thời địa lợi nằm trong tay đối
phương nên chưa đạt được mục đích cũng hoàn toàn bình thường.
Ánh mắt Hồng Lang Vương lại nhìn về phía Hạ Nhất Minh, trong đó có một chút gì đó âm độc nhưng lại có cả sự sợ hãi. Một
đao của Hạ Nhất Minh chẳng những chặt đứt cả tuyệt chiêu của hai người mà ngay cả lòng tin của họ cũng đánh cho tan
nát. Một kích đó lại còn tiếp tục chặt đứt đôi cương trảo, thêm cả cổ tay tràn ngập chân khí của Tác Qua mà bổ đến đầu
Hồng Lang Vương. Nếu không có bằng đấy thứ cản lại chỉ sợ lúc này Hồng Lang Vương cũng khó mà đứng yên được. Cho dù như
vậy thì lúc này Hồng Lang Vương cũng vô cùng sợ hãi, mất đi năng lực chiến đấu.
- Trên cơ thể của sói thì đầu của nó là chắc chắn nhất. Nếu vừa rồi ngươi chém vào eo thì lại khác.- Bách Linh Bát chậm
rãi nói.
"Ầm ... ầm ... ù ..."
Những tiếng động cực lớn vọng từ bên ngoài vào, Hạ Nhất Minh ngẩn người sau đó biến sắc nói:
- Núi lở?
- Sai rồi. - Tác Qua lặng lẽ cười, vuốt ve cổ Hồng Lang Vương sau đó một người và một lang liền chui vào lòng đất.
Mất đi sự khống chế của chân khí, áp lực mạnh mẽ biến mất, Hạ Nhất Minh đành
trơ mắt nhìn bọn chúng rời đi mà không làm sao được. Mặc dù Bách Linh Bát hoàn toàn có khả năng giữ Tác Qua và Hồng
Lang Vương lại nhưng Hạ Nhất Minh biết hắn không hề nhúng tay.
- Hạ Nhất Minh! Chờ chết đi.
Tiếng của Tác Qua từ xa vọng lại. Hai tai Hạ Nhất Minh khẽ nhúc nhích, hắn biết được bọn chúng đã ra tới ngoài thông
đạo. Mặc dù chân khí của hắn cũng giống như Hạ Nhất Minh, sau một đòn vừa rồi tiêu hao gần như hết. Nhưng qua một lúc,
phát ra tiếng nói là chuyện hoàn toàn bình thường.
Ánh mắt Hạ Nhất Minh thoáng nhìn qua vách núi, cao giọng nói:
- Tác Qua! Ngươi nghĩ cái động nhỏ này có thể vây khốn được ta hay sao?
Tiếng cười điên cuồng của Tác Qua từ xa vọng tới:
- Hạ Nhất Minh! Ngươi có biết đây là nơi nào không? - Không để Hạ Nhất Minh trả lời, thanh âm của hắn vọng tới:
- Cái động này nằm trong phạm vi tám trăm dặm núi lửa, là một trong những hiểm địa nổi tiếng, được mọi người đặt cho
cái tên Bán Tử địa. Cứ vào ngày này hàng năm, địa Hỏa lại phun ra tràn ngập sơn động trong vòng nửa năm. Có lẽ mấy
đường đi ra ngoài đã hoàn toàn bị địa hỏa phong tỏa.
Hạ Nhất Minh nghe thấy thế liền biến sắc. Không ngờ được trong thiên hạ lại còn có một nơi như thế này, hoàn toàn nằm
ngoài sự tưởng tượng của hắn. Vào lúc này, hắn cũng chẳng nghĩ rằng Tác Qua còn lừa mình làm gì. Cứ nghĩ đến địa hỏa ẩn
chứa hơi nóng mạnh mẽ, trái tim hắn lại đập thình thịch. Uy lực của địa hỏa sợ rằng không ai có thể ngăn được.
- Hạ Nhất Minh! Ngươi còn nghe đấy chứ? – Tiếng nói của Tác Qua tràn ngập sự sung sướng vì báo được thù:
- Ta sẽ ở ngoài này chờ ngươi nửa năm! Ngươi cứ thử xem có thể tìm được vị trí
nào không có lửa hay không? - Hắn cất tiếng cười ha hả, nói:
- Sau khi ngươi chết, ta sẽ lấy binh khí của ngươi đem tới cho bọn Hoành Sơn
giết sạch đám tiên thiên cường giả trên Hoàng Sơn các ngươi, cho các ngươi đừng hòng mà mong gượng lại.
Thanh âm của hắn càng lúc càng nhỏ, cuối cùng biến mất. Nhiệt độ của thông đạo càng lúc càng cao, từ xa vang tới những
tiếng động kỳ lạ. Đối với tiếng động đó, Hạ Nhất Minh hoàn toàn quen thuộc. Trên Linh Dược phong, hắn luyện đan không
biết bao nhiêu lần đã sớm quen thuộc với địa hỏa. Chỉ có điều, hắn không ngờ rằng mình cũng có ngày giống như đan dược
được hưởng sự tôi luyện của địa hỏa.